Nỗi nhớ đến thẫn thờ khờ dại. Cứ tồn tại như một lẽ thường tình và ẩn mình trong những suy nghĩ không tên...
Thân chào quý thính giả, Lan Anh rất vui khi được gặp quý vị và các bạn trong chương trình Radio Yêu thương Plus của Phapluatplus.vn. Thưa quý vị, có thể nói, nỗi nhớ là một biểu hiện lớn nhất của tình yêu. Bạn đang cảm thấy nhớ một ai đó cũng có nghĩa là bạn đã bắt đầu có tình cảm với người đó. Một thứ tình cảm mà có lẽ chỉ người trong cuộc mới hiểu. Radio Yêu thương Plus số thứ 6 sẽ nói về những nỗi nhớ tròn đầy, dù không thể định hình, dù khó nắm bắt nhưng bằng một cách nào đó, người ta vẫn có thể dễ dàng nhận ra nó.
- Thỉnh thoảng em vẫn chờ tin nhắn của anh tới sáng. Dù hôm sau, em phải đi làm sớm.
- Thỉnh thoảng em vẫn chờ cuộc gọi của anh suốt đêm. Nhưng em không gọi.
- Thực ra em không nói dối. Đôi khi em chỉ muốn nghe anh thở thôi. Để biết anh vẫn tồn tại trên đời. Không phải giấc mơ, không phải là em đang ảo tưởng. Em không than vãn vì anh đâu hứa hẹn. Em lại vẫn là không gọi , chẳng nhắn tin vì em thấy như thế thật hèn. Bản thân em nói “không được như vậy.” Nhưng trái tim em không có thói quen nghe lời lý trí. Em suy nghĩ rất nhiều.
Phần lớn trong những suy nghĩ của em, phần không yêu anh đều thắng cả. Em không dám chắc rằng em yêu anh. Nhưng em dám chắc là em đang có chút gì đó gợn sóng về anh.
- Thỉnh thoảng em lãng quên anh. Em chỉ giật mình khi anh quay trở lại. Em vốn dĩ không quan tâm rằng anh đã đi đâu. Chỉ cảm thấy anh trở về, là em vui vẻ lắm. Nhưng rồi em thấy nó không đủ. Vậy nên… em nói thế thôi chứ chẳng có ngụ ý gì. Em sợ anh biết những chuyện này. Sẽ chẳng hay ho. Em sợ anh sẽ cảm thấy sợ. Em đi ngủ đây. Chúc anh vui!”
***
Một giờ sáng, cô ngồi uống trà nóng. Một thói quen xa xỉ dành cho những người hiếm muộn thời gian…như cô. Ngồi uống trà nóng và đùa cợt. Cô nhắn tin cho một người đàn ông, nói phong lông mấy câu khiến cho anh ta hoảng hốt. Người đàn ông giận sôi gan, tức điên người, nhưng chẳng làm gì được cô. Anh ta chỉ thở dài:
- Em giỏi nhất việc tung hỏa mù, Nửa đùa nửa thật. Khiến chuyên nghiêm túc trở nên vớ vẩn, và những câu nói thật giống với nói đùa.
- Em thật như vậy sao?
- Lẽ nào em không biết? Anh thở dài. Hơi thở hắt ra phả vào điện thoại. Cô có thể nghe thấy tiếng thở ấy rất rõ, rất rõ.
***
Khi anh cúp máy, cô cười, nhưng nước mắt cô cứ rơi lách tách xuống ly trà. Nhưng thật tình, sâu thẳm trong cô, cũng chẳng phải hoàn toàn muốn anh tin điều đó.
***
Anh có thế giới của anh. Thế giới đóng kín rất nhanh mỗi lần cô cố công mở nó. Giờ thì, cô chẳng buồn gõ cửa để được mời vào thế giới đó nữa. Nếu anh muốn, anh có thể ra ngoài, cho cô được ngắm anh một chút… để khi anh trở lại nơi thuộc về anh… Cô sẽ nhìn cánh cửa đóng chặt đó… để nhớ anh, thế thôi.
Thưa quý vị, vừa rồi là trích đoạn được lấy ra từ tác phẩm được hoàn thành vào lúc 1h30’ sáng ngày 13/12/2011 của một nữ nhà văn trẻ tuổi.
Nỗi nhớ là biểu hiện rõ nhất của tình yêu. Tình yêu mang trong mình một nỗi nhớ đến thẫn thờ khờ dại. Nó cứ tồn tại như một lẽ thường tình và ẩn mình trong những suy nghĩ không tên. Xuyên thời gian, thấu không gian, nỗi nhớ vẫn ở đó, ngự trị và chiếm lĩnh như một sự ám ảnh. Trong lòng ghim sâu một thứ cảm giác cồn cào, da diết và vô tận được thắp lên từ những điều bình dị nhất, đôi khi chỉ là ánh mắt và nụ cười…
Có lẽ, nỗi nhớ thường bất ngờ đến, không dự báo trước và thật khó đoán định. Chẳng thể đoán được nỗi nhớ sẽ đưa ta đi đâu, cũng chẳng thế biết được ta sẽ làm gì với thứ xúc cảm ấy, chỉ biết sau những khoảng lặng ta lại nhớ, lại cười và lại bất lực trách mình chẳng thể quên….
Mọi góp ý, phản hồi và cộng tác bài vở về chuyên mục quý vị vui lòng xin liên hệ theo địa chỉ: [email protected] hoặc [email protected].
Chương trình Audio Yêu thương Plus cảm ơn quý vị đã quan tâm theo dõi. Kính chúc luôn mạnh khỏe, bình an và tràn ngập niềm vui trong cuộc sống, xin chào tạm biệt và hẹn gặp lại quý vị trong chương trình lần sau.
*Câu chuyện bởi “Em nhớ anh. Là em nói thật” - Gào