"Nước mắt nặng trĩu trên khóe lăn dài, lăn dài, tim đau thắt đến ngạt thở. Tôi cứ thế bất động đến chừng có thể, cảm nhận thời gian nặng nề..."
Tony Gaskins từng nói “Hãy để nỗi đau sản sinh ra mục đích. Hãy để rắc rối trở thành thông điệp. Hãy để chuyện này trở thành bàn đạp chứ không phải vật cản. Hãy thay đổi”. Tổn thương là nỗi đau, nhưng cũng có lúc nó trở thành động lực, trở thành sức mạnh khiến chúng ta mạnh mẽ hơn. Hãy thay đổi và đừng dìm mình chìm trong những nỗi đau khó kiểm soát.
Quý vị thân mến, có một trang truyện ngắn từng bày tỏ quan đểm về những tổn thương trong tình yêu như thế này “Tình yêu đầu tiên chính là tình yêu cô đơn nhất. Tình yêu thứ hai là thứ tình yêu nặng nề nhất, rồi sau đó, nó lại thành thứ tình yêu dũng cảm nhất. Cuối cùng, chỉ dám mang theo một thứ tình yêu sợ bị tổn thương, không dám yêu ai hết lòng, càng không bao giờ muốn bị mang nặng những vết thương sau khi tất cả đã kết thúc. Một thứ tình yêu nửa vời như điếu thuốc hút dở, chẳng ngọt - chẳng nhạt - chẳng dư vị.... thứ tình yêu đáng thương nhất”.
Quý vị đang ở trong thứ tình yêu thứ mấy? Quý vị cón đang ở trong trạng thái tổn thương chất chồng? “Tan vỡ sau một tình yêu cũng giống như vết sẹo sau một tai nạn. Nó hiển hiện ở đó, luôn nhắc nhớ về những gì đã qua, lý do tại sao nó xuất hiện và không bao giờ biến mất, nhưng còn nỗi đau...
... có lẽ đã là quá khứ và trôi xa lắm rồi... mà con người thì không có cách nào khắc lại cái nỗi đau đó một cách rõ rệt và chính xác như trước được...
Vì vậy mà ta vẫn luôn nhớ những nỗi đau không còn đau nữa...
Vì vậy ta nên tin rằng, thời gian, có sức mạnh thần kỳ trong việc xoa dịu mọi thứ...”
|
ảnh minh họa |
Có một đoạn trích trong truyện ngắn như thế này:
“Phải chăng vì lời yêu dang dở mà tâm vẫn miên man day dứt?
Phải chăng vì một mối quan hệ không thể gọi tên mà tim vẫn chông chênh xô lệch những đêm dài mi mắt không khép ngoan?
Tôi vẫn nghĩ rằng mình sẽ viết thật nhiều về em, những dòng ngổn ngang đầy ắp trang giấy cho thỏa hết hàng mớ những nghĩ suy, những tình cảm bất ổn nhưng xốn xang choáng đầy lồng ngực, những thổn thức đầy ắp đậu nơi khóe mắt.
Vậy mà... biết bao lâu rồi... cứ ngồi vào bàn, liên tưởng đến đôi mắt hiền lành nhưng đầy ám ảnh đó là đầu óc lại rỗng không, những ngón tay thấy sao bất lực quá đỗi với tầng tầng lớp lớp cảm xúc và kỷ niệm từng có.
Nước mắt nặng trĩu trên khóe lăn dài, lăn dài, tim đau thắt đến ngạt thở. Tôi cứ thế bất động đến chừng có thể, cảm nhận thời gian nặng nề xoay tròn xung quanh.
Khóc.
Cười.
Giận dữ.
Trách móc.
Nhớ.
Rồi ghét.
Và lại nhớ...
Tôi ngờ rằng trong cái giây phút đó mình có thể đánh đổi mọi thứ mà không cần đến một phần ngàn giây đắn đo để kéo mọi thứ trở về như cũ..."
|
ảnh minh họa |
Trong Trí Thức Trẻ, Nguyễn Trường từng viết: “Cuộc sống là một chuỗi tháng ngày đẹp lắm, là những chặng đường đầy màu sắc mà chính ta đã tự tô vẽ lên. Chúng ta đang sống cho chính cuộc sống của chính mình, vậy tại sao ta cứ phải gò mình theo khuôn khổ của mọi người? Vui cũng một ngày, buồn cũng một ngày, điều chúng ta cần đó là sống trọn vẹn với cảm xúc của chính bản thân mình.
Trái tim từng tổn thương của một con người chân thành là một trái tim mang đầy những kí ức ngọt ngào, để rồi những điều đẹp đẽ từng xảy ra trong quá khứ sẽ luôn thôi thúc chúng ta biết quý giá hơn hai chữ yêu thương.”
Với những chia sẻ trên đây, chắc hẳn, quý vị cũng tìm được cho mình một câu trả lời hợp tình cho những sự tổn thương rồi đúng không ạ?!
Sau Radio Yêu thương Plus số 25 này những người thực hiện chương trình hi vọng quý vị sẽ tìm được cho mình một tình cảm sâu đậm, một tình cảm chân thành, đủ để lấp đầy những khoảng trống thương tổn trong lòng quý vị, quý vị nhé!
Mọi góp ý, phản ánh hoặc cộng tác viết bài. Vui lòng liên hệ theo địa chỉ:
[email protected]
[email protected]
hoặc [email protected]