Tớ không hứa sẽ yêu cậu cả cuộc đời này. Nhưng tớ hứa sẽ yêu cậu nhiều bẳng tất cả những giọt mưa trong đời cộng lại...
Phố lên đèn.
Lại một ngày nữa Nam một mình dạo bước khắp các con phố với những nỗi nhớ miên man, vô định. Anh vẫn nhớ đôi mắt ấy, nụ cười ấy, giọng nói ấy và cả giọt nước mắt ấy. Anh nhớ cả cái cách anh đẩy người con gái ấy ngã nhào khiến cô suýt bị 1 chiếc ô tô đâm phải. Đúng, anh thật là một kẻ nhẫn tâm. Anh nhẫn tâm cả với người con gái mình yêu nhất.
Nam là một đứa trẻ được 1 gia đình nhận nuôi tại trại trẻ mồ côi. Họ coi anh như con ruột, và Quang - con trai của họ cũng coi anh như người anh trai vậy. Cuộc sống của anh dưới mái ấm gia đình ấy quá đẹp, anh thầm cảm ơn thượng đế đã cho anh 1 gia đình, dù chẳng phải ruột thịt, nơi mà anh có thể dựa vào khi buồn. Và cũng chính vì được nhận nuôi trong gia đình ấy, anh đã gặp cô.
***
Họ cùng nhau lớn lên,ngày hôm ấy, cô vòng tay qua ôm lấy anh hát ngêu ngao, miệng cười không ngớt. Gió lùa vào khe tóc mát rượi. Và cô thật bình yên.
"Tớ sẽ không hứa yêu cậu cả cuộc đời này. Nhưng tớ hứa sẽ yêu cậu nhiều bằng tất cả những giọt mưa trong đời cộng lại"
Cô chẳng thể nghe được điều anh nói. Miệng cô khẽ mỉm cười, chắc cô đang có một giấc mơ rất đẹp. Và anh hi vọng khi anh rời xa cô, giấc mơ đẹp ấy vẫn tiếp diễn. Bởi đã có 1 người con trai yêu cô thật lòng thay thế anh. Và anh nghĩ Quang sẽ không làm cho cô phải khóc. Anh chạm nhẹ vào chiếc vòng lục lạc trên tay cô. Anh muốn khóa cô lại trước mà, nhưng bây giờ anh lại là người buông tay trước sao?
***
Nam đi Pari, cô đứng như chôn chân dưới đất, lúc này cô không biết phải làm gì cả. Từng giọt nước mắt cứ lã chã rơi, cô mím chặt môi, có cái gì nghẹn ứ trong cổ họng.
"Tớ cứ nghĩ tớ đang dành cho cậu 1 thứ tình cảm đặc biệt. Nhưng thời gian gần đây, tớ nhận ra rằng tớ chỉ coi cậu là 1 người bạn thân. Tớ không muốn làm tổn thương cậu......" - Nam thừa nhận.
Bàn tay cô lạnh và run cố bám lấy tay như mong một lời giải thích. Anh vung tay với 1 lực mạnh, hất cô ngã nhào về phía sau.
Nam hốt hoảng khi nghe thấy tiếng phanh gấp của chiếc xe, muốn lao đến chỗ cô nhưng không sao nhấc nổi chân. Chỉ một chút nữa thôi, chiếc xe ô tô vừa lao đến đã gây ra tai nạn cho cô. Anh nắm chặt lòng bàn tay, thật chặt và chỉ đứng im.
***
Một doanh nhân trẻ thấy mình lạc lõng giữa Paris nhộn nhạo. Cái kinh đô thời trang hoa lệ dù có ồn ã, hào nhoáng thế nào cũng không thể thay thế được bầu không khí ngọt mát,bình dị, gần gũi đất Việt. Và trên hết, ở đó có người mà chưa giây phút nào anh thôi nhớ.
***
Những ngày không có Nam đối với cô thật khó khăn. Là những nỗi nhớ đến nhói cả vùng kí ức. Là những đêm thật lạnh và thật sâu, cô cảm nhận được trái tim mình thổn thức. Là những cảm xúc đã bị bóp vụn trong sự đấu tranh của lí chí. . Những gì cô cảm nhận được cứ giống như chiếc bóng đèn bị cháy vì hết tuổi thọ. Cứ nháy chớp liên hồi. Khi còn sáng, khi lại chập chờn. Rồi đến lúc nào đó sẽ lóe lên và tắt hẳn. Bóng đàn ấy đặt 1 dấu chấm. Như chính cô và anh, 1 kết thúc không lời.
***
5 năm trôi qua rồi, có lẽ mọi chuyện đã ổn. Mọi thứ chắc đã trở về với vị trí ban đầu, sau bao cú chao đảo. Và anh quyết định trở về Việt Nam, đó mới là nơi anh muốn dừng chân.......
* * *
Nam vừa đặt chân xuống sân bay. Gặp lại anh, họ mừng lắm. Họ hỏi anh đủ thứ chuyện . Như những gì anh từng cảm nhận, anh vẫn thấy mình như thành viên của gia đình này.
"Tôi nói cậu biến đi ..."Quang hất mạnh tay cô. Một chiếc xe lao tới, cô bị một lực mạnh làm thay đổi phương hướng, đẩy nhào về phía trước . Đầu cô đập xuống đường. Cô choáng váng, dần mở mắt, ngồi dậy. Trước mắt cô là một người đàn ông ngã nhào, một gương mặt quen với đôi mắt người nhắm nghiền, máu chảy trên mặt anh. Cô bật khóc thành tiếng, là Nam, anh đã chắn cho cô khi xe buýt lao tới.
Anh đã đã biến mất trong một thời gian dài, và khi xuất hiện lại bất tỉnh trước mắt cô. Nam hé mở đôi mắt. Anh nắm lấy bàn tay cô, cười nhẹ : "Cách đây 5 năm, cậu nhớ không, tớ đã chút nữa cướp đi sự sống của cậu cũng theo hình thức này. Và bh tớ trả lại cậu.
Anh thì thào một điều gì đó, mắt anh khép dần, tay anh rời khỏi tay cô với một nụ cười nhẹ.
* * *
Cô trồng một cây hoa sữa bên mộ Nam. Cô ngồi cạnh mộ anh, cô không khóc :
"Cậu bảo cậu ghét tớ, bảo tớ phiền phức. Tớ tin. Cậu bảo cậu yêu tớ. Tớ cũng tin. Có lẽ cậu chẳng biết tớ yêu cậu nhiều thế nào đâu Nam ạ.
* * *
Một tuần sau, người ta nhận được tin về cái chết của một cô gái trẻ. Cô ấy ra đi với một nụ cười vẫn nở trên môi. Tay cô nắm chặt một chiếc vòng lục lạc vương những vệt máu vẫn còn mới và cả những vệt máu đã khô......
* * *
Và rồi, người ta cũng tìm thấy một quyển nhật ký cũ của cô gái, với dòng chữ cuối cùng: "Tớ không hứa sẽ yêu cậu cả cuộc đời này. Nhưng tớ hứa sẽ yêu cậu nhiều bẳng tất cả những giọt mưa trong đời cộng lại "
(Trích đoạn trong truyện ngắn: Tớ sẽ quên cậu, nhanh thôi – Đặng Hồng Anh)
|
Ảnh minh họa |
Thưa quý vị, được gặp lại quý vị trong chương trình Radio Yêu thương Plus là một niềm vui rất lớn của Lan Anh cùng những người thực hiện chương trình. Câu chuyện vừa rồi có một cái kết thật buồn. Tình yêu luôn mang trong mình một thứ sức mạnh vượt thời gian nhưng cũng thật mong manh và khó nắm bắt. Hai con người, hai dòng suy nghĩ, tưởng rằng khác biệt, tưởng rằng chạy song song nhưng không bao giờ có điểm giao cắt, ấy vậy mà lại cùng gặp nhau ở một điểm mà cả hai chẳng cùng đoán định.
Trên thế giới này có cả ngàn lý lẽ để đến và cũng có ngần ấy lý lẽ để đi. Tình yêu là thứ khó đoán định nhất, Radio Yêu thương Plus hi vọng, sau câu chuyện này, quý vị sẽ có một cái nhìn đúng hơn về tình yêu, quý vị nhé.