Người vợ lâm trọng bệnh trước khi lìa xa cõi đời muốn tìm cho chồng một người phụ nữ phù hợp để cùng anh ta đi hết quãng đời còn lại. Thế nhưng, đằng sau câu chuyện cảm động ấy lại là một kế hoạch lừa đảo vô cùng tinh vi khiến hàng chục người phụ nữ dính bẫy.
“Câu chuyện cảm động”
Ngày 4/10/2007, phó giáo sư học viện nghệ thuật Bắc Kinh – Trung Quốc Trần Mẫn (SN 1968) lên mạng thì đọc được đoạn quảng cáo, nội dung vô cùng cảm động: “Tôi là một người Singapore gốc Hoa, nay do mắc bệnh máu trắng sắp rời xa cõi đời.
|
Hình minh họa. |
Lúc này, điều khiến tôi không an tâm là người chồng tuyệt vời của tôi. Suốt bao năm nay chúng tôi gắn bó nhau không rời, thời gian tôi bị bệnh người ấy chăm sóc bưng trà rót thuốc rất tận tình. Nếu không vì ông trời trêu đùa số phận thì tôi không bao giờ đem người mà mình yêu thương nhất tặng cho người phụ nữ khác”.
Phía dưới ký tên Triệu Tích Vân và tái bút cho biết cô ta được thừa kế một khối tài sản lên tới hàng trăm triệu nhân dân tệ nhưng do một lý do đặc biệt nên tạm thời chưa lấy được tiền. Nếu ai trở thành ý trung nhân của chồng thì cô ta sẽ tặng lại một khoản tiền lớn để cảm ơn.
Trần Mẫn là người từng lập gia đình, đã có con gái, sau khi học xong thạc sĩ, do bận bịu công việc nên tình cảm vợ chồng lạnh nhạt. Khi con gái 14 tuổi, hai vợ chồng chia tay, con gái về ở với mẹ. Sau nhiều năm cô đơn, cô cũng có ý định tìm một người nương tựa nhưng không có ai phù hợp.
Ngày 6/10/2007, Mẫn liên lạc theo số điện thoại mà Vân để lại để hỏi tình hình rồi hẹn gặp Vân. Vân cho biết mình hiện đang ở bệnh viện đại học Bắc Kinh, nơi chữa trị bệnh máu trắng nổi tiếng. Nghe Vân giới thiệu như vậy, trong lòng Mẫn cũng cảm thấy yên tâm và tin câu chuyện của Vân là sự thật.
Màn kịch siêu tinh vi
3h chiều ngày hôm sau, Mẫn đến sớm hơn so với hẹn, khoảng 30 phút sau, một người đàn ông tướng mạo cao lớn, khuôn mặt phương phi dìu một phụ nữ mặc áo trắng của bệnh viện đến gặp cô, đồng thời giới thiệu là chồng của Vân tên Chu Vĩnh Quân.
Lúc này, trên tay Quân cầm đủ thứ đồ đạc của Vân, ông ta cẩn thận kéo ghế đỡ vợ ngồi xuống, cử chỉ hết sức ân cần. Thấy Mẫn nhìn mình chăm chú, Vân đỏ hoe mắt thổ lộ hai năm nay đều nhờ vào sự chăm sóc của Quân, xem ra cũng sắp đến ngày mình ra đi rồi.
Quân nghe vậy nhẹ nhàng mở bình nước cho vợ uống rồi an ủi Vân đừng nói vậy, đợi khi nào bệnh tình Vân đỡ rồi hai vợ chồng còn đi du lịch khắp Trung Quốc. Nhìn cảnh cảm động này, trong lòng Mẫn hoàn toàn không còn nghi ngờ gì nữa, đích thực đây là một người đàn ông tốt.
Trong lúc 3 người nói chuyện, Vân giới thiệu chồng mình là người Hồ Bắc, tốt nghiệp đại học Vũ Hán, sau đó vào làm trong cơ quan nhà nước. Năm 2003 thì xin nghỉ rồi làm ở công ty xuất nhập khẩu. Mấy năm trước hai người quen nhau, khi Vân bị bệnh thì Quân nghỉ hẳn ở nhà chăm sóc cô, còn quyết định tổ chức hôn lễ với Vân.
Không ngờ, cưới xong thì Vân lại được thừa kế khối tài sản lớn của một ông chủ giàu có. Thì ra, mấy năm trước, Vân cứu mạng người này, trước khi mất ông ta đã làm di chúc tặng Vân 5% số tài sản của mình. Tuy nhiên, do thủ tục thừa kế ở Singapore tương đối phức tạp nên cả quá trình phải mất 3-5 năm, lúc đó có lẽ Vân đã về thế giới bên kia.
Vân lo sợ sau này chồng đi bước nữa, gặp phải người phụ nữ không ra gì thì tiền bạc sẽ vào tay người khác. Vì vậy, nhân lúc còn sống, Vân muốn tìm giúp chồng một người phụ nữ tin cậy.
Nói xong Vân lấy hộ chiếu và chứng minh thư của mình ra rồi nắm tay Mẫn nói: “Em thấy chị là người tốt, nhưng xã hội bây giờ vẫn cần phải cẩn thận, hơn nữa mình lại không cùng quốc tịch, chị có thể kiểm tra kỹ lại xem là thật hay giả”. Mẫn nói không cần kiểm tra nhưng Vân vẫn cố đưa cho nên Mẫn cũng xem qua, thấy Vân có địa chỉ rõ ràng ở Singapore.
Lúc này, Vân lại đưa giấy chứng minh quyền thừa kế nhưng Mẫn nhất quyết không xem nữa nói mình thực sự không màng đến tiền bạc nên xem cũng chẳng để làm gì. Sau khi về giường bệnh, Vân tỏ ra rất mệt mỏi nên bảo Quân tiễn Mẫn.
Lúc ra khỏi cửa phòng, Quân vẻ mặt hết sức mệt mỏi nghẹn ngào nói với Mẫn, bác sĩ cho biết Vân chỉ còn sống được chưa đầy 3 tháng, giờ không biết phải làm thế nào. Thấy vậy Mẫn hết lời an ủi Quân rồi hai người bắt tay nhau cáo biệt.
Mẫn cũng cảm nhận được sự nồng ấm của người đàn ông này qua cái bắt tay ấy. Ngày 9/10, Vân gọi điện cho biết mình đã gặp hơn 10 người nhưng thấy Mẫn là người mà cô ta cảm thấy yên tâm nhất, hi vọng cô thường xuyên đến chơi và liên lạc với Quân.
Nghe vậy Mẫn vui vẻ đồng ý. Từ đó trở đi, hàng tuần cô đều đem những đồ mình tự nấu đến thăm Vân, mỗi lần như vậy đều gặp Quân và hai người nói chuyện rất tâm đầu ý hợp.
Đem tiền chữa bệnh cho vợ người
Trước tết, vợ chồng Quân về nhà ở khu Tây Thành, một hôm Mẫn đến thăm thấy cửa không đóng nên tự nhiên bước vào, lúc này vợ chồng Quân đang ngồi quay mặt ra hành lang. Quân nói mình chỉ muốn được ngồi với Vân như thế này mãi mãi không bao giờ xa nhau.
Vân đáp mình sẽ ngồi bất động ở đây, không biết chừng sẽ hóa thành hai phiến đá, không cần phải lo lắng về bệnh tật nữa. Mẫn nghe xong thấy sống mũi cay cay, một lát sau mới hắng giọng đánh tiếng. Hôm đó Quân đưa Mẫn về nhà, trên đường đi trong lòng như có tâm sự khó nói. Mẫn hỏi có phải hai người không có đủ tiền viện phí hay không? Quân xua tay nói không có chuyện đó.
Thời gian sau tính cách của Vân ngày càng cáu bẳn, dù chồng hết mực chăm sóc nhưng vẫn thường xuyên bị Vân vô cớ kiếm chuyện. Một hôm cô ta khóc lóc nói bây giờ Quân đã có tình ý với Mẫn rồi nên không quan tâm đến sự sống chết của cô ta nữa…
Điều này khiến Mẫn hết sức ái ngại hỏi Quân có phải đang gặp khó khăn gì không? Quân buồn bã cho biết quả thực gặp Mẫn khiến anh ta rất vui, nhưng cũng không vì vậy mà không để ý gì đến Vân. Bây giờ viện phí mỗi ngày hết 10 ngàn tệ, thực sự hai người đã không còn tiền để tiếp tục chữa trị nữa, Vân đã dừng thuốc một thời gian nên tính cách mới thay đổi như vậy.
Mẫn nghe xong suy nghĩ rất nhiều, cảm thấy lúc này mình không ra tay giúp đỡ thì rất có thể sau này mình với Quân sẽ chẳng có kết quả gì.
Vì vậy, tháng 4/2008, Mẫn lấy nửa già số tiền tiết kiệm của mình cho Quân mượn 250 ngàn tệ, Quân muốn viết giấy ghi nợ nhưng cô một mực từ chối. Nhờ số tiền này mà Vân tiếp tục được điều trị. Nhưng chưa đến 1 tháng, số tiền ấy đã đội nón ra đi.
Thấy nếu tiếp tục như thế này sẽ không thể gắng gượng được bao lâu, Mẫn hỏi Quân số tiền thừa kế của Vân liệu có thể lấy trước một ít hay không? Anh ta cho biết người nước ngoài làm việc đều theo trình tự, mình thì cần tiền gấp nhưng người ta nếu không đúng thủ tục hợp pháp thì không lấy được.
Đúng là có hàng trăm triệu tệ nhưng bây giờ trong tay lại chẳng có đồng nào. Nghe vậy, ngay trong ngày Mẫn lại lấy 150 ngàn tệ cho Quân mượn, một tháng sau cô tiếp tục vay mượn bạn bè lấy 90 ngàn tệ cho Quân. Thời gian này, anh ta cho Mẫn biết một thông tin, con gái của ông chủ giàu có đang đầu tư một công ty, trong đó cổ đông lớn là Quân còn Vân có 15% cổ phần.
Anh ta cũng đã gặp con gái ông chủ, người này cho biết sau khi công ty vận hành bình thường sẽ chuyển số cổ phần này sang cho vợ chồng anh ta. Quân cho biết thêm, công ty này chỉ là một phần tài sản mà ông chủ tặng cho Vân và cô ta đã ký hoàn tất các thủ tục.
Tháng 6/2008, anh ta cho Mẫn biết Vân phải truyền tiểu cầu hàng ngày, chi phí vô cùng lớn nhưng do phải mời luật sư làm thủ tục tiếp nhận tài sản nên hiện tại không còn đồng nào.
Hết lấy tiền mẹ đến mượn tiền con
Ngày 25/6, Quân lấy tư cách là bạn bè lần đầu đến nhà Mẫn chơi, trong lúc ăn cơm, anh ta buồn bã kể lại cảnh ngộ của vợ mình với con gái Mẫn nghe. Mẫn ở bên cạnh bảo con gái có tiền thì giúp chú Quân trước, sau này mẹ và chú sẽ trả lại.
Ăn xong Quân mở thư điện tử cho con gái Mẫn xem một bức thư của người quản lý nhân sự công ty ông chủ gửi từ Singapore với nội dung: “Tổng giám đốc, hiện tại tôi không thể sang Bắc Kinh được, tạm thời Tổng giám đốc phụ trách chăm sóc Triệu Tích Vân, khi quay lại chúng tôi sẽ chi trả toàn bộ viện phí và chi phí nhân viên…”.
Con gái Mẫn xem xong liền hỏi, mẹ mình đã bỏ toàn bộ tiền bạc ra để chữa bệnh cho vợ Quân, nếu sau này bệnh của Vân khỏi rồi thì Quân làm thế nào? Quân thành thật nói mình không dám hứa gì về mặt tình cảm với Mẫn mà chỉ có thể nói, nếu bệnh của Vân khỏi thì mình sẽ chia một phần tài sản thừa kế cho Mẫn, dù chỉ 1% thôi cũng không phải là con số nhỏ.
Sau đó, Quân viết giấy ghi nợ để mượn con gái Mẫn số tiền 100 ngàn tệ. Tháng 7/2008, Quân vui mừng gọi điện cho Mẫn thông báo tiền thừa kế trong khoảng 1 tháng nữa sẽ được chuyển vào tài khoản nhưng chi phí thủ tục mất khoảng 500 ngàn tệ, không biết Mẫn có cách gì giúp được hay không? Nhận điện thoại xong Mẫn nghĩ ngay đến gười bạn thân tên Tô Lan nên đến tháng 8 thì giới thiệu cho Quân quen.
Quân gặp mặt nói nếu Lan có thể giúp mình giải quyết khó khăn trước mắt thì sau khi lấy được tiền sẽ tặng cô 10 triệu nhân dân tệ. Ngoài ra sẽ hợp tác làm ăn, Lan tìm dự án còn anh ta bỏ tiền đầu tư. Thấy món lợi kếch sù, Lan lập tức động lòng.
Ngày 7/10, Lan cho anh ta mượn 850 ngàn tệ, tiếp sau đó Quân còn vay thêm Mẫn và bạn bè của cô thêm tổng cộng 1,5 triệu tệ. Sau khi đã dồn toàn bộ tài sản của mình cho Quân, Mẫn không ngờ được rằng đổi lại là một cú lừa ngoạn mục mà cô chỉ là một trong số rất nhiều nạn nhân.
Kết cục bẽ bàng
Sự thực là Quân chưa từng làm trong công ty xuất nhập khẩu, Vân cũng không có món thừa kế nào như giới thiệu. Quân quả thực từng làm trong cơ quan nhà nước nhưng do phạm tội tham ô nên bị phạt 6 năm tù giam. Năm 2003, sau khi được trả tự do thì đến Bắc Kinh làm thuê.
Tháng 12/2007, qua giới thiệu Quân quen với Vân có quốc tịch Singapore. Nhưng vốn cô ta là người Bắc Kinh, sau khi lấy chồng thì được nhập tịch tại quốc gia này. Sau khi ly hôn chồng cô ta về lại Bắc Kinh sinh sống. Khi quen với Quân, cô ta giấu nhẹm việc mình đang mắc bệnh nặng.
Khi biết chuyện Quân có chút do dự thì Vân nói anh ta đối xử tốt với mình như vậy, sau này mình sẽ không bạc đãi, sẽ cho Quân sống trong vinh hoa phú quý. Sau đó Vân tạo ra câu chuyện mình được thừa kế số tài sản kếch sù trên.
Nghe số tiền quá lớn, Quân cũng bị mờ mắt đồng thời vẫn còn tình cảm với Vân nên đã mượn 90 ngàn tệ thuê nhà, thuê bảo mẫu về chăm sóc cô ta. Thời gian này mấy lần anh ta đề nghị đưa Vân đi bệnh viện kiểm tra nhưng mỗi lần như vậy cô ta đều để anh ta đứng ngoài cổng viện.
Quân không biết người tình còn sống được bao lâu nên bí mật tìm hiểu thì được biết cô ta không mắc bệnh máu trắng mà chỉ là thiếu máu trầm trọng. Quân biết người tình chỉ muốn dùng bệnh tật để lừa đảo nên tức giận cãi nhau với Vân và muốn báo cảnh sát.
Nhưng nghĩ lại làm như vậy thì mất cả chì lẫn chài, chẳng may cô ta có quyền thừa kế số tài sản đó thật thì sao? Thực sự Quân cũng biết đó là lời nói dối nhưng bản thân lại không dám đối mặt, thậm chí không muốn đi tìm chân tướng sự thực. Còn Vân thì muốn lừa được nhiều tiền hơn nữa.
Để che giấu kế hoạch, Vân vào nằm viện rồi nói mình và Quân đã kết hôn. Sau khi đăng quảng cáo tìm vợ cho chồng, Quân đã tiếp xúc với hàng chục người phụ nữ đều có điều kiện kinh tế khá giả. Anh ta phát hiện những người đều mong muốn tìm được chỗ dựa vững chắc, tiền bạc đều không thành vấn đề.
Mãi đến tháng 7/2009, do lừa tiền của một người bạn học nên Vân bị cảnh sát bắt giữ. Mẫn phát hiện Vân và Quân mất tích mới biết mình bị lừa. Ngày 12/12/2009, cô đã trình báo sự việc lên cơ quan công an, 3 hôm sau Quân cũng phải tra tay vào còng. Cảnh sát điều tra phát hiện, những người phụ nữ bị lừa đều đã ly dị, có người là tổng giám đốc, kế toán trưởng….
Điều khiến Mẫn bất ngờ hơn là khi Vân bị bắt, Quân còn đến gia đình Vân nói mình là nhân viên liên hợp quốc, phó chủ nhiệm quỹ tín dụng, có quen biết với cơ quan công an có thể lo cho Vân ra ngoài để lừa lấy 70 ngàn tệ của cha mẹ Vân.
Ngày 17/6/2010, Vân bị kết án 4 năm tù giam về tội lừa đảo. Ngày 17/5/2011, tòa xác nhận Quân đã lừa đảo của các nạn nhân số tiền 960 ngàn tệ có giấy tờ ghi nợ. Ngoài ra còn khoảng gần 2 triệu tệ không có chứng cứ nên không thể nhận định đó là lừa đảo.
Sau đó Quân bị tuyên án 14 năm tù giam. Về phía Trần Mẫn, khi đã dành hết tình cảm và hàng trăm ngàn tệ cho Quân nhưng do không có chứng từ nên không được tòa nhận định nên không thể lấy lại tổn thất của mình.
Cú sốc này khiến tinh thần Mẫn hoàn toàn suy sụp, cả ngày đóng cửa trong nhà khóc lóc đau khổ. Cô không hiểu tại sao mình bị lừa, bởi một người lương thiện sẽ không bao giờ biết được kẻ lừa đảo mình đang nghĩ gì. Hi vọng rằng câu chuyện này sẽ là bài học để chúng ta cảnh giác hơn với những chiêu thức lừa đảo ngày càng tinh vi của giới tội phạm.