Không báo hiếu được người mẹ già còn sống nên trước khi bị hành hình, Vũ Bá Khanh (SN 1970, ở quận Hải An, Hải Phòng) xin được mang vành khăn tang trắng trên đầu…
Tin nên đọc
Đã thi hành án tiêm thuốc độc sát thủ Nguyễn Hải Dương
Sát thủ Nguyễn Hải Dương bị tiêm thuốc độc, tranh cãi việc hiến xác cho y học
Sát thủ áo đen ở đèo Phượng Hoàng và "độc chiêu" mở còng số 8 bằng tăm xỉa răng
Bạc Liêu: Biến thành sát thủ vì nợ nần chồng chất
Vào tù vì bênh bố bằng lựu đạn
Chỉ vì những mâu thuẫn nhỏ nhặt trong cuộc sống hàng ngày, Khanh đã hai lần ra tay tước đi tính mạng của người khác, để rồi khi nhận bản án “tử”, gã mới thấy tiếc cuộc đời.
Những năm cuối thời bao cấp, đường điện dẫn vào khu dân cư của gia đình Khanh ở thường hay bị chập chờn nên cứ thi thoảng nhà này lại chạy ra sửa, nhà kia lại chạy ra chọc ngoáy dẫn tới cứ nhà này được thì cả khu lại bị mất.
|
Vũ Bá Khanh khi còn bị biệt giam. |
Đầu năm 1989 một lần thấy đứa cháu hàng xóm ra sửa điện, bố Khanh liền chạy ra nhắc nhở phải sửa cẩn thận thì bị đứa cháu chửi và đánh lại dẫn tới hai bên to tiếng, trong cơn tức giận Khanh liền chạy vào trong nhà lấy lựu đạn ra rút kíp ném về phía gia đình hàng xóm, rất may sau khi quả lựu đạn phát nổ mọi người chỉ bị thương chứ không có ai bị thiệt mạng.
Do giết người chưa đạt nên ngày 28/11/1989, Khanh bị TAND TP. Hải Phòng xử phạt 12 năm tù về tội “giết người” và 1 năm tù về tội “tàng trữ, sử dụng trái phép vũ khí quân dụng”.
Sau hơn chục năm trời cải tạo giáo dục ở trại Nam Hà, tháng 6/2001, Khanh ra tù khi hãy còn trẻ, mở ra trước mắt là tương lai và những cơ hội để Khanh có thể làm lại từ đầu.
Sau những ngày tháng ăn “cơm tù mặc áo số” trở về hòa nhập với xã hội cộng đồng, thấy Khanh đi xin làm bảo vệ cho một công ty gần nhà rồi lấy vợ (tuy không đăng ký kết hôn) và tỏ ra chỉn chu muốn làm một người lương thiện, mọi người trong nhà và dân làng hàng xóm ai cũng lấy làm vui.
Thế nhưng, niềm vui ấy chưa được vẹn tròn thì Khanh phạm tiếp một sai lầm và lần này “số phận” sẽ không còn mỉm cười với Khanh như lần trước.
Ma men dẫn vào cửa tử
Trưa ngày 1/12/2002, sau khi ăn cơm uống rượu ở nhà ông tổ trưởng cùng khu, do bí tiền tiêu nên Khanh liền mang chiếc xe đạp của mình ra quán cầm đồ của chị Nguyễn Thị Ánh Dương ở đường Nguyễn Văn Linh, quận Lê Chân để cầm lấy 50 nghìn.
Lúc này, tại quán còn có chị Nguyễn Thảo Mai là nhân viên quán gội đầu bên cạnh đó cũng sang chơi, sẵn hơi men trong người Khanh liền buông lời trêu ghẹo nhưng bị chị Mai phản ứng lại nên vùng dậy đánh. Thấy hai người to tiếng chị Dương vội chạy ra can ngăn đẩy Khanh ra khỏi nhà mình.
Chị Mai bỏ về quán nhưng vẫn còn ấm ức nên gọi bạn là anh Vũ Trọng Lợi (SN: 1975) tới. Lúc này, Khanh bỏ đi và hẹn lát nữa quay lại nói chuyện sau nên anh Lợi bỏ về quán cắt tóc của chị Mai ngồi.
Khoảng 10 phút sau, Khanh quay lại trên tay cầm theo một con dao quắm, vừa thấy anh Lợi, Khanh liền vung dao lên chém nhưng anh Lợi kịp thời né được nên nhát dao của Khánh sượt v à o lưng chị Nguyễn Thị Thúy cũng là nhân viên của quán đang nằm ngủ ở gần đó.
Bị nhát dao lẹm qua lưng, chị Thúy choàng tỉnh dậy vội vàng chạy ra ngoài gọi anh Thủy là hàng xóm đến can ngăn, tuy nhiên khi anh Thủy chạy tới ôm kéo Khanh vào trong, Khanh còn hung hãn dùng chuôi dao thúc cả vào bụng anh Thủy khiến anh bị đau phải bỏ tay ra.
Khanh tiếp tục chạy ra ngoài vật lộn với anh Lợi. Sau đó anh Lợi được mọi người đưa đi cấp cứu nhưng do vết thương quá nặng nên đã tử vong.
Tẩy nốt ruồi vẫn không trốn được “nã”
Nhận được nguồn tin trình báo của người dân, công an Hải Phòng nhanh chóng có mặt. Tuy nhiên, sau khi gây án, Khanh bỏ trốn khỏi địa phương nên cơ quan công an đã ra lệnh truy nã.
Theo như Khanh vừa kể vừa biện minh cho mình thì do lúc đó vợ mới cưới của Khanh đang mang thai đứa con đầu lòng tháng thứ 8, gia đình lại khó khăn, mẹ của Khanh lại không quan tâm, thậm chí còn không đoái hoài đến vợ mình nên Khanh đành phải bỏ trốn để đi làm thuê lấy tiền tiếp tế cho vợ chứ không dám ra đầu thú để bỏ vợ một mình “thân cò” nuôi con.
“Những ngày đầu lẩn tránh pháp luật tôi trốn lên Lạng Sơn làm cửu vạn bốc hàng thuê kiếm tiền, sau một năm bỏ trốn, qua những nguồn tin dò hỏi được từ bạn bè, thấy dư luận có phần lắng dịu nên tôi tìm cách mò về nhà thăm vợ và đứa con gái mới ra đời đợt tháng 1/ 2003, cũng nhân dịp về thăm nhà này tôi và vợ còn kịp thời sinh được một đứa con trai vào năm 2004”, Khanh kể lại với chúng tôi khi đang bị biệt giam.
Sau phút giây về thăm vợ chốc lát, do sợ bị bắt nên Khanh tiếp tục bỏ trốn vào chùa Thiên Mụ ở Huế trốn rồi vào TP Hồ Chí Minh tẩy nốt ruồi, sẹo… và những đặc điểm dễ nhận dạng để hòng qua mắt các trinh sát công an.
Thoạt đầu, sự “thay hình đổi dạng” của Khanh cũng có phần hiệu quả khi ngay cả họ hàng của Khanh cũng không nhận ra đó là con cháu của mình nên việc Khanh quay trở lại thuê nhà ở phường Đình Đông, quận Lê Chân sống đoàng hoàng như những công dân khác đã không bị công an khu vực phát hiện.
Tuy nhiên, việc Khanh thường hay về thăm vợ con và hình ảnh tên giết người đang bị truy nã có phần na ná giống người đang thuê trọ ở trong tổ dân phố đã khiến mọi người gần chỗ Khanh thuê trọ sinh nghi và trình báo lên cơ quan công an.
“Nhận được tin báo của người dân, thoạt đầu tiếp cận với Khanh chúng tôi còn không khỏi bỡ ngỡ bởi Khanh mới gây án cách đó cách đó có vài năm mà trông hắn thay đổi quá nhiều, khác xa so với ảnh đối tượng và sự hình dung của anh em”, một trinh sát truy nã của công an quận Lê Chân kể lại.
Để xác định chắc chắn được kẻ tình nghi kia và Khanh chính là một mà lại không bị “động”, bằng những biện pháp nghiệp vụ chỉ trong một thời gian ngắn dấu vân tay của Khanh đã được các trinh sát tiếp cận thu thập được.
Quá trình giám định, cơ quan công an đã xác định được quả nhiên kẻ tình nghi kia chính là Khanh, đồng thời phương án bắt giữ cũng được lên kế hoạch.
Sau khi lên kế hoạch cụ thể xác định rõ thời gian, địa điểm mà Khanh thường hay lui tới và về thăm vợ con, sáng ngày 19/2/2009, Khanh đã bị bắt giữ khi đang trên đường đưa đứa con gái đầu đi học, kết thúc 7 năm trốn nã ngoạn mục của kẻ thủ ác.
Với những tội ác mà Khanh đã gây nên cộng với bản án “giết người” cũ vẫn chưa được xóa án tích. Ngày 15/10/2009, TAND TP Hải Phòng đã xử phạt Vũ Bá Khanh mức án tử hình về tội “giết người” do bị cáo phạm tội “có tính chất côn đồ” và “tái phạm nguy hiểm” qui định tại điểm n và p Khoản 1 Điều 93 Bộ luật Hình sự.
Tiếc đời trớ trêu
Gặp Khanh khi nằm trong phòng biệt giam tại Trại tạm giam Trần Phú thuộc công an TP Hải Phòng, Khanh cho biết từ khi bị kết án tử hình ngày nào Khanh cũng sống trong nỗi sợ hãi sẽ phải “ra đi” bất kể khi nào và đến bây giờ Khanh mới thực sự cảm thấy tiếc đời và điều đau đớn nhất là hai đứa con sẽ mãi mãi không bao giờ được nhìn thấy bố nó trở về như điều mà chúng nó mong muốn.
Khanh cho biết, nhà có tới 6 anh em nhưng kể từ khi Khanh vào “khám” thì bố cùng với người anh và em của Khanh đã mất nhưng Khanh cũng chưa được một lần dự đám tang của một ai, nếu lần này “xấu số” phải ra đi thì nhà Khanh đã mất đi tất cả bốn người.
Sau khi Khanh bị bắt một mình vợ Khanh phải kiếm tiền làm lụng nuôi hai đứa con, do không có thời gian để bảo ban chúng học hành nên chúng toàn phải tự học nhưng năm nào cũng được giấy khen là học sinh giỏi.
Trước những câu hỏi ngô nghê của hai đứa con rằng ba của nó đi đâu mà không thấy về? vợ Khanh chỉ còn biết nén lòng mang ảnh chồng ra chỉ cho con xem mặt rồi nói dối là Khanh đi làm ít nữa sẽ về.
Tất cả tình yêu, nỗi nhớ, những câu hỏi ngô nghê của hai đứa trẻ về ba nó chỉ được viết lên qua từng những nét chữ trong trang thư gửi vào cho Khanh mà nó không hề biết ba nó bị án “tử”.
“Thấy chúng ngoan ngoãn, dần lớn khôn mà lòng đau như cắt chỉ còn biết nuốt nước mắt vào trong… tiếc cho cuộc đời quá!”, Khanh sụt sùi tâm sự.
Sau khi phải nhận bản án tử hình ở phiên tòa sơ thẩm, Vũ Bá Khanh làm đơn kháng cáo lên TAND TC xin giảm án tuy nhiên điều đó đã không được chấp nhận.
Theo bà Nguyễn Thị Xim (mẹ Khanh), sau khi bị thi hành án tử hình, thi thể của Khanh được cơ quan chức bàn giao cho gia đình mang đi hỏa táng tại nghĩa trang Ninh Hải. Do hoàn cảnh gia đình quá khó khăn, phải vay mượn mãi mới đủ tiền mua đất xây mộ cho Khanh…