Bị hàng xóm mách chuyện xấu với bố vợ, bị cáo Cảm bức xúc kể với hai người bạn để giải tỏa nỗi lòng. Không ngờ người bạn còn kích động hơn, đem xăng đến đốt nhà ông hàng xóm nhiều chuyện. Kết quả, nhà, xe ông hàng xóm đều bị “hóa vàng”, còn cả ba nắm tay nhau tiến thẳng ra vành móng ngựa vì tội “Hủy hoại tài sản”.
Tin nên đọc
Vĩnh Phúc: Mật phục bắt “siêu trộm” chuyên đột nhập nhà đại gia, quan chức
Kiên Giang: Bắt 5 đối tượng đột nhập các trạm thu phát để trộm thiết bị viễn thông
Thanh Hóa: Đột nhập phòng tân hôn, “cuỗm” sạch tiền, vàng cưới
Lập thêm chốt kiểm soát sau sự cố người tâm thần “đột nhập” lên máy bay
Bị đốt nhà vì “nói xấu” người khác
Câu chuyện bắt đầu vào chiều một ngày cuối tháng 6/2017, bị cáo Nguyễn Thái Cảm (23 tuổi) ngồi uống rượu cùng hai bị cáo Nguyễn Tiến Lanh (36 tuổi) và Trương Ngọc Khoa (32 tuổi, đều ngụ tỉnh Thừa Thiên - Huế).
|
Hình minh họa. |
Trong lúc “chén tạc chén thù”, Khoa kể với hai “chiến hữu” của mình chuyện hai ngày trước Khoa có rủ ông hàng xóm đến nhà chơi. Không may hôm đó ông hàng xóm lại gặp mặt bố vợ Khoa, nên ông này liền mách chuyện Khoa “dẫn gái về thăm nhà” cho bố vợ Khoa nghe.
Khoa tức quá liền thẳng tay đuổi ông hàng xóm ra khỏi nhà. Nghe Khoa ấm ức kể lại chuyện cũ, Cảm tỏ cũng giận lây: “Răng anh hiền rứa. Gặp em là em đánh cho một trận”. Khoa ỉu xìu phản bác: “Đánh đập chi em. Dù sao ông cũng lớn tuổi rồi”.
Câu chuyện cứ tưởng sẽ trôi qua khi cả ba chuyển chủ đề rồi nhậu đến khi trời tối mịt mới giải tán. Trên đường về, Lanh có việc nên đi riêng, Khoa và Cảm chở nhau về nhà Khoa.
Tại nhà Khoa, trong lúc Khoa đang bận thắp nhang trong nhà, thì Cảm đi qua nhà “ông hàng xóm nhiều chuyện” để “hỏi tội” vì sao ông này lại nói xấu Khoa trước mặt bố vợ. Nhưng ông hàng xóm đã đóng cửa ngủ.
Cảm đứng bên ngoài hàng rào to tiếng gọi bằng được ông này dậy để nói chuyện. Phải đến lúc nghe Cảm cùng ông hàng xóm kia tiếng to tiếng nhỏ, Khoa mới vội vã chạy ra can ngăn.
Cảm bỏ đi, còn ông hàng xóm kia tiếp tục vào nhà ngủ tiếp. Sau đó Cảm chở Khoa đến nhà Lanh nhậu tiếp nhưng Lanh vẫn chưa về nên cả hai lại kéo nhau ra một quán tạp hóa ngồi nhậu tiếp. Ngồi được một lúc thì Lanh đến nhập bọn.
Cảm còn gọi thêm một người bạn thứ tư đến nhậu cùng. Khi rượu đã “tê tê”, Cảm tuyên bố “Tí nữa tau về đốt làng” (Cảm và Khoa ở cùng làng). Nghe vậy, người bạn thứ tư liền can ngăn: “Mi đừng có điên điên”. Cảm gạt đi, còn quay sang hỏi Lanh: “Anh tin em về đốt làng không?”.
Lanh thủng thỉnh đáp: “Xăng đó, mi lấy đi rồi mấy tiền tau trả”. “Được lời như cởi tấm lòng”, Cảm vào trong quán tạp hóa xách can xăng có chứa 15 lít xăng ra rồi nói với Khoa: “Đưa chìa khóa để em về đốt làng”. Khoa móc chìa khóa bỏ lên bàn trước mặt Cảm.
Có chìa khóa, Cảm liền xách can xăng bỏ lên xe Khoa rồi nổ máy chạy đi. Trước khi đi, Cảm còn ngoái đầu lại cẩn thận dặn dò Lanh: “Lát anh trả tiền xăng nghe”. Lanh đồng ý. Cảm chạy xe đi, người bạn thứ tư cũng phóng xe theo can ngăn.
Cảm chặn một xe máy và một ô tô của người đi đường để gây sự thì người bạn thứ tư đuổi kịp để ngăn cản. Cảm bỏ đi, tiếp tục chạy xe chở can xăng về làng, đến nhà ông hàng xóm của Khoa thì dừng lại. Lúc này, ông hàng xóm kia đã ngủ.
Cảm dựng xe trước quán sửa xe của ông này rồi đi bộ qua quán cà phê đối diện và nói với hai người đàn ông trong quán: “Tau qua đốt nhà ông đó”.
Tuyên bố xong, Cảm quay về nhà ông hàng xóm kia, cầm xăng tạt vào quán, dùng bật ga châm lửa đốt. Khi lửa bùng cháy, Cảm bị lửa “liếm” khiến chân bị bỏng. Phóng hỏa xong, Cảm ra lấy xe quay trở lại chỗ nhậu, trên đường thì gặp cả nhóm.
Cảm cho biết mình đã đốt nhà ông hàng xóm của Khoa. Trong lúc “dầu sôi lửa bỏng” như vậy, Lanh lại cầm can xăng ra trả cho bà tạp hóa, còn Khoa thì hối hả chạy về nhà hàng xóm chữa cháy. Lúc này, Cảm mới ý thức được hành vi mình gây ra.
Quá hoảng sợ, Cảm bỏ trốn nhưng được gia đình động viên nên ngay ngày hôm sau đã ra trình diện. Kết quả của vụ phóng hỏa khiến bảy chiếc xe máy, 11 chiếc xe đạp đã qua sử dụng cùng một số vật dụng sửa xe và 1,8 triệu đồng tiền mặt để trong túi quần chủ nhà bị ngọn lửa thiêu rụi.
Khi rượu đã “tê tê”, Cảm tuyên bố “Tí nữa tau về đốt làng”. Cảm hỏi thêm Lanh: “Anh tin em về đốt làng không?”. Lanh thủng thỉnh đáp: “Xăng đó, mi lấy đi rồi mấy tiền tau trả”. “Được lời như cởi tấm lòng”, Cảm vào trong quán tạp hóa xách can xăng có chứa 15 lít xăng ra rồi nói với Khoa: “Đưa chìa khóa để em về đốt làng”. Khoa móc chìa khóa bỏ lên bàn trước mặt Cảm. Có chìa khóa, Cảm liền xách can xăng bỏ lên xe Khoa rồi nổ máy chạy đi. Trước khi đi, Cảm còn ngoái đầu lại cẩn thận dặn dò Lanh: “Lát anh trả tiền xăng nghe”. Lanh đồng ý. |
Bị cáo: “Uống rượu thêm ngu người”
Theo cáo trạng, trong vụ án trên, bị cáo Cảm là người trực tiếp lấy xăng, đổ vào quán sửa xe của bị hại và châm lửa đốt làm thiệt hại toàn bộ tài sản nên phải chịu trách nhiệm chính trong vụ án. Đối với bị cáo Lanh, sau khi nghe Cảm nói đi “đốt làng”, Lanh đã không mà còn kích động “xăng đó lấy đi, rồi mấy tiền anh trả” nên hành vi của Lanh là đồng phạm với vai trò là người xúi giục.
Bị cáo Khoa khi nghe Cảm nói đi “đốt làng” lại không can ngăn, còn giao chìa khóa xe mình đang sử dụng, tạo điều kiện cho Cảm đi gây án nên phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình với vai trò là người giúp sức.
Tại phiên tòa sơ thẩm, HĐXX nhận định, bị cáo Cảm trước đó từng bị xử lý hành chính về hành vi đánh nhau. Giữa bị cáo và bị hại trong vụ án hoàn toàn không có mâu thuẫn gì.
Thế nhưng bị cáo đã thể hiện hành vi côn đồ, coi thường pháp luật, bất chấp hậu quả xảy ra, nên bị cáo phải chịu tình tiết tăng nặng trách nhiệm hình sự. Tòa sơ thẩm tuyên phạt bị cáo Cảm 30 tháng tù giam về tội “Hủy hoại tài sản”.
Đối với bị cáo Lanh và Khoa, mặc dù phạm tội nghiêm trọng với vai trò như nhau, nhưng nhân thân các bị cáo trước đó chưa lần nào vi phạm pháp luật, các bị cáo tham gia với vai trò thứ yếu trong vụ án. Ngoài ra bị cáo Lanh từng tham gia các công tác Đoàn thanh niên tại địa phương, có nhiều thành tích, được khen thưởng.
Bị cáo Khoa, hiện vợ đang đi lao động ở nước ngoài, bị cáo đang nuôi hai con nhỏ nên là lao động chính trong gia đình.
Trong vụ án, sau khi nghe Cảm nói rõ việc đốt nhà, Khoa đã tích cực cùng những người trong thôn đến tham gia chữa cháy nhằm giảm bớt tác hại.
Do bị cáo Khoa và bị cáo Lanh có nhiều tình tiết giảm nhẹ và nhân thân tốt, tòa sơ thẩm quyết định không cần thiết phải cách ly cả hai ra khỏi xã hội nên xử phạt hai người này mức án 18 tháng tù nhưng cho hưởng án treo.
Cho rằng mức án mình nhận là quá nặng, bị cáo Cảm kháng cáo. Phiên tòa phúc thẩm do TAND tỉnh Thừa Thiên - Huế mở vào một ngày mưa tầm tã.
Chờ phiên xử, vợ bị cáo bồng con ra ngồi nơi góc cầu thang chờ đợi, vừa tránh gió. Mưa gió, lạnh lẽo khiến mặt thằng bé mới hơn một tuổi cũng tím tái đi vì lạnh. Vợ bị cáo Cảm kể, chồng chị đã bị tạm giam hơn nửa năm.
Trong chừng ấy tháng ngày xa cách, Cảm chỉ được gặp con có hai lần. Cho nên hôm nay, dù mưa gió, chị vẫn bồng con trai đến tòa để chồng được gặp mặt cho thỏa nỗi nhớ. Người vợ trẻ nở nụ cười méo xệch khi kể về cảnh ngộ chồng mình gặp phải.
Chồng chị làm nghề tài xế. Bình thường tính tình rất hiền lành, nhưng hôm đó vì uống rượu, nên mới kích động phóng hỏa đốt nhà. “Phải chi chuyện liên quan đến mình. Đằng này chẳng liên quan gì cả, lại đi giận vu vơ, để đến nỗi...” - chị thở dài.
Liếc thấy thằng bé đang đi chập chững quanh góc cầu thang, nước mũi chảy lò thò, chị vội vã lấy chiếc khăn tay trong túi áo đến lau cho con.
“Trời lạnh, thằng bé cứ nhức đầu sổ mũi luôn. Lần này lên tòa về, chẳng biết con có nóng sốt không”, chị trầm giọng. Trong khán phòng, mẹ Cảm than thở, chung quy cũng chỉ vì rượu. Say lên rồi phóng hỏa đốt nhà.
Bà bảo may mà đó là tiệm sửa xe, toàn xe cũ nên ông bà chỉ mất mấy chục triệu để bồi thường giúp con. Chứ nếu là xe mới, có bán nhà cũng không trả nổi. Bởi nhà ở quê, thì bán được mấy đồng. Nhờ nữ thư ký tòa án can thiệp, nên vợ bị cáo được ẵm con đến bên cạnh chồng một lát. Bị cáo mừng rỡ ôm chầm lấy con trai, thằng bé tròn xoe mắt né tránh.
Ngồi trong lòng cha còn chưa được mấy giây, thằng bé đã khóc đòi qua tay mẹ. Bị cáo thấy vậy thì rơm rớm nước mắt. Mẹ bị cáo an ủi: “Trẻ con mà. Đứa nào chẳng nhanh quên. Lâu không gặp mặt là xa lạ ngay. Nên ở trong đó phải ráng cải tạo cho tốt để còn sớm mà trở về với con”.
Tại phiên tòa phúc thẩm, bị cáo Cảm rút đơn kháng cáo, nên phiên tòa nhanh chóng khép lại. Vợ bị cáo bảo, có kháng án hay không, cũng nhiêu đó năm tù, chẳng giảm hơn được nữa, vì không có tình tiết mới để xem xét giảm án.
Nhưng ít ra hôm nay đến tòa, vợ chồng con cái cũng có thêm chút thời gian hiếm hoi để gặp mặt. “Mấy lần vào trại thăm, anh cứ xin lỗi miết. Bảo đợt này ra tù, nhất định chẳng đụng đến rượu nữa. Anh nói uống rượu thêm ngu người chứ chẳng ích chi”, rồi chị thở dài, bảo hôm đó nếu chồng không “nốc” rượu, thì đâu đến nỗi có ngày hôm nay.