Dưới ánh đèn mờ ảo trên phố đèn đỏ, quán bar, các cô gái khỏa thân hay mặc bikini nhảy múa để câu kéo, moi tiền “khách sộp” bằng mọi cách có thể.
Tin nên đọc
Chủ nhà trọ “thoát” tình tiết “chứa mại dâm cho người chưa thành niên”
Chứa mại dâm, “má mì” không nhận tội vẫn lãnh chục năm tù
Khánh Hòa: Không tìm được gái mại dâm, đối tượng quay ra hiếp dâm nữ y tá
Hà Nội: Thanh niên 9X điều hành đường dây mại dâm với giá hàng triệu đồng sa lưới
Những tưởng kiếm được nhiều tiền có thể thay đổi cuộc đời của chính mình và gia đình mình, nhưng tiền càng nhiều thì cái giá mà những cô gái phải trả càng đắt.
Ở Thái Lan, ngoài những người lao động tình dục và coi đó như một nghề để kiếm sống thì còn rất nhiều cô gái khác vẫn duy trì những việc làm như dọn dẹp, bán hàng và tình dục là “mánh” kiếm thêm.
|
Hình minh họa. |
Chính vì vậy mà theo các chuyên gia xã hội học, sẽ cực kỳ khó để thống kê được có bao nhiêu gái mại dâm đang hành nghề ở Thái Lan.
Ước tính từ các tổ chức nghiên cứu và phi chính phủ cho thấy, con số dao động từ 70 nghìn (theo công bố của Bộ Y tế công cộng Thái Lan) cho đến 2,8 triệu. Nhìn chung con số được nhiều tổ chức chấp nhận nhất nằm ở mức 2 triệu.
Tổng doanh thu của ngành công nghiệp tình dục Thái Lan, theo tính toán của Tổ chức Lao động Quốc tế (ILO), ước khoảng 22 đến 24 tỷ USD.
Bị cuốn vào vì tiền
Múa cột, múa thoát y với các động tác sexy, ăn mặc hở hang chèo khéo khách qua lại… Đây có thể nói là những hoạt động thường xuyên vào mỗi tối ở những khu phố đèn đỏ nổi tiếng Thái Lan như Pattaya. Nơi đây thường có hai kiểu người tìm đến.
Một là để thỏa mãn nhu cầu ăn chơi của những gã đàn ông, hai là nơi kiếm tiền trang trải cuộc sống của nhiều cô gái. Đàn ông phương Tây đổ dồn về Thái Lan để thử cảm giác mạnh mà họ không đủ khả năng chi trả ở quê nhà.
Còn phụ nữ Thái Lan thì bị cuốn vào ngành công nghiệp này vì tiền, chấp nhận bán thân để thay đổi cuộc đời nghèo khó nơi thôn quê.
Trang Havocscope cho biết, tổng số tiền mà các công nhân tình dục ở Thái Lan mỗi năm gửi về cho gia đình khoảng 300 triệu USD. Đó là một số tiền rất lớn, cao hơn mức thu nhập trung bình của người Thái.
Cũng theo thống kê của tổ chức Sentinel Surveillance cho thấy, mỗi gái mại dâm Thái Lan thường tiếp mỗi đêm ít nhất 2,6 khách và thu nhập mỗi tháng ở thời kỳ xuân sắc của các cô gái được coi là hạng A có thể lên đến 10-15 nghìn USD/tháng.
Nhưng với những khách bị chăn dắt, số tiền trên bị thu lại khá nhiều. Với các cô gái hạng C, nhiều khi chỉ kiếm được 700USD/tháng.
Tuy nhiên, những người như cô cũng phải “trả giá” cho công việc của mình khi thường xuyên phải đối mặt với các nguy hiểm như bị bóc lột, đánh đập, bị bắt, thậm chí là bị lây nhiễm những căn bệnh qua đường tình dục, ma túy, HIV… Họ cũng phải hối lộ các cảnh sát trong khu vực để có thể yên tâm kiếm tiền.
Cái giá phải trả
“Lúc khách say rượu làm chuyện ngu xuẩn là lúc mệt nhất”, một cô gái tên Lin nói làm nghề mại dâm ở Pattaya nói, “Có thể ông ta không chịu dùng bao cao su, nói muốn tôi đẻ con cho ông ta. Hoặc là đánh tôi.
Có lần một khách hàng say rượu chửi mắng tôi, còn tôi thì không hiểu nổi đến một từ ông ta nói. Ông ta chạy theo tôi, cố đấm tôi nhưng trượt tay đấm vào tường.
Rồi ông ta đá tôi. Tôi cầm túi bỏ chạy”. Số phận của một cô gái tên Kanya Nappitapong cũng giống như bao cô gái điếm khác, cũng bị lừa vào “nhà thổ” và sống cuộc đời gái điếm trong nhiều năm qua.
12h trưa một ngày hè nóng nực tháng 7 trong một căn hộ tại Pattaya, Kanya Nappitapong thức dậy. Cô cũng không nhớ đêm hôm trước cô đã về nhà lúc mấy giờ nhưng cô hài lòng vì mình đã có một ngày làm việc bội thu.
Nằm xem tivi chán chê, cô ăn tạm bát mì gói với vài cái xúc xích trong tủ lạnh rồi trang điểm và ra khỏi nhà lúc khoảng 5h chiều.
Cô bấm máy gọi xe taxi quen đưa cô đến khu mua sắm lượn lòng vòng rồi dừng lại ở quầy bar quen thuộc, nơi một “ngày làm việc” của cô chính thức bắt đầu.
Làm nghề đã vài năm, cô có cái nhìn đủ tinh ý để biết được vị khách nào sẽ mang lại cho mình nhiều tiền nhất. Những người đàn ông phương Tây già, cô đơn thường dễ trở thành “khách sộp”.
Nguồn thu nhập của Kanya đến từ tiền “lại quả” của bar dành cho số lượng đồ uống mà cô dỗ dành khách gọi, tiền boa của khách và tiền “đi đêm” với khách.
Tuy nhiên, trong những ngày làm việc rất không may mắn khi cô không tìm được đủ khách để dỗ họ gọi đồ uống đạt số lượng mà bar yêu cầu, cô sẽ phải trả phí ngồi bar.
Cô thích nhất khi thỉnh thoảng được khách đưa đi theo những tour du lịch dài, vừa được ăn ngủ trọn gói, lại còn được boa hậu hĩnh.
Kanya không tiết lộ mỗi tháng cô kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng cho biết sau 4 năm làm nghề cô đã gửi được tiền đủ để bố mẹ xây căn nhà khang trang ở quê và em trai chuẩn bị lấy vợ. Cô muốn làm thêm vài năm tiết kiệm chút tiền, bởi tuổi nghề thường chỉ 7-8 năm.
Sau đó, cô cũng sẽ về quê lấy chồng, sống cuộc đời bình thường. Không được may mắn như Kanya Nappitapong, Fon rời quê nhà nghèo khó ở Đông Bắc Thái Lan đến Bangkok để làm nghề rửa bát, dọn dẹp cho một số quán ăn vì gia đình ở quê quá nghèo.
Sau đó một người bạn đã rủ cô đến một thành phố khác để tìm việc lương cao hơn. Tuy nhiên, rốt cục cả hai bị lừa vào “nhà thổ”.
Cả hai đã cùng cố gắng trốn thoát nhưng lại bị bắt lại. Cuối cùng, Fon được thả ra vì cô đã quá yếu để tiếp tục phục vụ khách. 5 tháng sau, cô phát hiện mình nhiễm AIDS ở tuổi 19.
Nguyên nhân cay đắng
Gái điếm ở đây đa phần đến từ các tỉnh nghèo miền bắc Thái Lan. Họ tới Pattaya hay Bangkok kiếm tiền gửi về gia đình. Nhiều gia đình ngây thơ nghĩ rằng con gái hoặc chị em gái đang làm việc trong những trung tâm thương mại ở các thành phố lớn.
Họ chắc chắn sẽ bị sốc nếu biết số tiền mình nhận được hàng tháng từ đâu ra. Một cô gái mặc áo Tshirt ngắn cũn cỡn giải thích rằng: “Tôi cần kiếm tiền nuôi gia đình. Họ chỉ trồng lúa và chăn bò, rất nghèo. Họ cần tiền”.
Mức thu nhập chỉ khoảng 90 USD/tháng của người nông dân không thể giữ chân nổi những cô gái tỉnh lẻ. Đó là còn chưa kể đến việc ngay từ khi chưa lớn, cha mẹ các cô đã quàng cho các cô mớ trách nhiệm phải chăm lo cho các em và bố mẹ về tài chính.
Họ không được tiếp tục đi học mà phải bỏ ra thành phố đi làm sớm. Sức hút của đồng tiền đưa họ đến con đường trở thành gái mại dâm không lâu sau đó. Hoặc trong nhiều trường hợp khác, cũng có những cô gái lấy chồng ở nông thôn và sinh con.
Nhưng cuộc sống quá khó khăn khiến quan hệ hôn nhân tan vỡ, tài chính bấp bênh, các cô bỏ con lại cho bố mẹ để ra thành phố kiếm sống.
Đích đến sẽ là Bangkok, Pattaya hay Phuket. Ở nhiều gia đình Thái Lan quan niệm, kể cả con gái làm gái mại dâm cũng chẳng sao, miễn là gửi được tiền về cho gia đình.
Thậm chí nếu trong cùng làng có cô gái nào gửi được nhiều tiền hơn, họ còn được cho là những đứa con ngoan hơn con nhà khác. Một đêm đi khách được trả ít nhất 1.000 bath, tương đương hơn 30% thu nhập của các nghề dọn dẹp, nông nghiệp.
Cũng có không ít cô gái may mắn kiếm được tấm chồng ngoại quốc, và từ đó, cô được hưởng cuộc sống đảm bảo tài chính mà cô chưa bao giờ dám mơ đến khi ở quê nhà.
Nhưng có lẽ con số may mắn này chỉ là một phần nhỏ trong hàng vạn những số phận gái điếm cay đắng trong ngành công nghiệp mại dâm ở Thái Lan.