Có những lúc chỉ mong mình bé lại để được trở về tuổi thơ với lồng đèn tự tạo làm bằng giấy, hộp xà phòng, hay vỏ lon sữa...
Tết Trung Thu xưa giờ đây đã trở thành hoài niệm đối với rất nhiều người vì Trung Thu nay đã khác xưa rất nhiều rồi. Có những lúc chỉ mong mình bé lại để được trở về tuổi thơ với lồng đèn tự tạo làm bằng giấy, hộp xà phòng, hay vỏ lon sữa, để lại háo hức với bánh kẹo cùng nhiều loại trái cây phá cỗ. Ấy thế mà, không biết từ bao giờ, cảm giác ấy, giờ sao xa quá. Phải chăng do chúng ta đều đã lớn, hay do thời thế và xã hội thay đổi?
Trong Radio Yêu thương Plus số 32 này, chúng ta sẽ cùng nhìn lại, ôn lại một trung thu đã qua, một trung thu trong ký ức.
Ngày Rằm tháng 8 còn được gọi là Tết Trung Thu hay Tết Trông Trăng, Tết Đoàn Viên. Với trẻ em, đây là ngày Tết được mong chờ nhất. Theo truyền thống, nhiều gia đình chuẩn bị các đồ chơi cho con trẻ, cho đi xem rước đèn ông sao, đi xem múa lân, hát các bài hát Trung Thu, ăn bánh kẹo cùng các thứ trái cây do cha mẹ bày phá cỗ trong đêm Trung Thu.. Người lớn không chỉ mua sắm, tổ chức, hướng dẫn cho con trẻ, mà cũng cùng các em vui chơi thoả chí và thích thú đón trăng, phá cỗ dưới trăng. Nói về trung thu xưa kia, xin được chia sẻ một tâm sự như sau:
“Tôi nhớ ngày xưa chỉ gần ngày rằm mới có bánh Trung Thu để ăn, không nhiều loại, nhiều vị như bây giờ, chỉ những loại giản đơn như bánh dẻo, bánh nướng, bánh thập cẩm, bánh đậu xanh…
Tôi nhớ ngày 14 và 15 tháng tám âm lịch, ăn cơm tối xong là vội vã xách cái lồng đèn chạy tót ra đường theo tiếng gọi của cả đám nhóc trong xóm, không quên nhét túi mấy cây nến nhỏ nhỏ và hộp diêm. Cả nhóm vừa đi vừa hát hò cười nói, đi bộ dọc đường cả mấy cây số, một cơn gió lớn thổi qua là cả đám ré lên, xúm lại và chuyền lửa cho nhau để mồi lại nến. Đôi khi nến ngã cháy cả cái lồng đèn bằng tre và giấy kính. Đi bộ mỏi chân thì vào một khu đất trống, xếp vòng tròn chơi trò chơi, chơi keo, chơi u, chơi đá gà, rượt bắt… hoặc là ghé vào đám đông xem múa lân.
Còn ngày nay, trẻ con được cho chiếc lồng đèn bằng nhựa, chạy pin và phát những bài hát vô hồn. Lũ trẻ bây giờ, khó mà biết được ánh nến lấp lánh trong lồng đèn, không bao giờ có sự hồi hộp và niềm vui khi nhìn ngọn nến uốn éo trong gió.
Cầm chiếc lồng đèn nhựa và được bố mẹ chở đến những khu vui chơi, những sân khấu xem ca nhạc rồi về, cảm nhận của trẻ thơ thời nay với tết Trung Thu được gói gọn như thế sao?. Tết Trung Thu mà trẻ con thiếu đi những nụ cười hồn nhiên thoải mái, những đôi chân rã rời, những ánh nến lung linh, những trò chơi mệt nhoài mà rất vui… thì có lẽ chúng đã mất đi phần nhiều niềm vui và ý nghĩa của tết Trung Thu.
Trung Thu vẫn còn đó, nhưng với thời gian nó đã đổi thay nhiều, khiến cho những người đã trải qua thời niên thiếu với những cái tết Trung thu thật vui, thật hồn nhiên cảm thấy thật lạ lẫm.
Phải chăng, khi cuộc sống đổi thay cũng là lúc mất đi một thứ gì đó không bao giờ trở lại. Những đứa trẻ thời nay, những đứa trẻ trong thành phố, chắc sẽ không biết (hoặc cảm thấy) mình đã mất đi những gì. Những hoài niệm tiếc nuối, cảm giác nao nao trống vắng chỉ dành cho những người đã đi qua tuổi thơ với rước đèn, phá cỗ, trông trăng, xem múa lân và ăn bánh cùng gia đình trong những đêm trăng đẹp nhất.” – (Bùi An/Thanh Niên)
|
Ảnh minh họa (internet) |
Có lúc, chỉ ước, được trở lại trung thu của tuổi thơ ngày ấy và mong xã hội đừng cướp đi trung thu của trẻ em bây giờ.
Tết Trung thu là nét văn hóa truyền thống của dân tộc Việt Nam. Tuy nhiên, mỗi thế hệ lại có cách nghĩ và cách sống khác nhau. Nhưng dù cuộc sống có hiện đại như nào thì những giá trị truyền thống vẫn cần phải được giữ gìn. Những sân chơi truyền thống để gắn kết nhiều thế hệ, để cùng thấu hiểu, đồng cảm và sẻ chia.
Mọi góp ý, phản ánh hoặc cộng tác viết bài. Vui lòng liên hệ theo địa chỉ:
[email protected]
[email protected]
hoặc [email protected]