"Nghe đến đây, trong lòng tôi bỗng nhiên dâng trào cảm xúc, thì ra người bạn mà luôn tranh vào vị trí ngồi gần cửa sổ, thực ra chỉ mong muốn để..."



Sau khi người bạn trở về từ Jerualem rối ren bất ổn, liền vội vàng dẫn vợ của anh đi đến gặp tôi. Chúng tôi đã nhiều năm không gặp nhau rồi, chính vì thế mà tâm trạng rất xúc động, quyết định là cho dù thế nào cũng phải đưa anh ấy tham quan sự biến đổi của thành phố quê hương này.

Ngày hôm đó, tôi cũng gặp được anh ấy, anh ấy tỏ ra hơi mệt mỏi, hiển nhiên là không bởi thời gian nhưng cảm hứng của anh ấy vẫn rất cao, luôn muốn đi dạo chơi cho đã. Thế là một đám người chúng tôi bắt đầu đi dạo chơi khắp nơi ở thành phố, nói đến rất nhiều chuyện. Khi mệt thì chúng tôi chọn một chỗ để nghỉ ngơi và uống một ít nước, sau đó lại tiếp tục đi dạo chơi. Chúng tôi xe ra rất giống những vị khách tham quan tham lam, nhanh chóng gấp gáp cảm nhận phong cảnh của thành phố quen thuộc này. Bạn bè càng tỏ ra thân thiết hơn, cho dù là mỗi lúc dừng chân lại ăn uống, chỉ cần chiếc bàn gần của sổ, anh yấy liền vội vàng tranh trước ngồi vị trí mà dựa vào cửa sổ, không ngừng quan sát những phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

Lại đúng vào ngày hôm ấy, cháu của tôi muốn đi dạo cùng với chúng tôi. Tuổi của cháu còn rất nhỏ, lại tự nhiên vô tư nên cũng tranh ngồi chỗ gần cửa sổ. Nhưng mà bạn tôi luôn luôn nhấc cậu bé đặt ra phía sau, để cho anh ấy ngồi dựa vào gần cửa sổ. Anh ấy cứ như là một đứa trẻ lớn tham lam vậy.

Buổi chiều chúng tôi dạo hết nửa thành phố, cảm thấy nên dừng lại để ăn một ít đồ, thế là bèn đi tìm một nhà hàng mang hương vị riêng của thành phố. Khách trong nhà hàng rất nhiều nhưng vẫn rất phù hợp để lựa chọn một vị trí gần cửa sổ. Lần này người bạn của tôi vẫn tranh ngồi vào vị trí gần cửa sổ nhưng cháu của tôi cũng nhất quyết muốn ngồi vào vị trí ấy.

Thế là tôi bèn nói: "Cậu để cho cháu ngồi cạnh cửa sổ đi".

Trong mắt của bạn lóe lên một sự lo âu, câu nói: "Ngồi cạnh cửa sổ là nguy hiểm lắm đó".

"Không sao đâu, cái cửa sổ này chắc chắn như vậy, mà còn được cố đị hết rồi, làm gì cũng không rớt xuống được đâu"

"Nhưng mà..." Khi bạn tôi vẫn muốn nói thì vợ anh ấy bỗng nhiên cười lên, chỉ vào ngực cửa anh và nói "Đây là ở Trung Quốc đó, anh lại mơ màng rồi".

Người bạn cũng cười to lên, dáng vẻ khuôn mặt bỗng nhiên hiểu ra.

Tôi thấy thế bèn hỏi lại: "Hai người đang cười gì vậy? Mình không hiểu gì cả!"

Vợ của anh ấy cười giải thích: "Ở Jerusalem thường hay khủng bố, mỗi ngày chúng tối đều kinh hoàng, sợ hãi mà sống, ngay đến cả ăn cơm cũng không muốn chọn bàn ăn gần cửa sổ. Nếu như phải ngồi bàn ăn gần cửa sổ thì anh ấy luôn dũng cảm tranh ngồi ở đó. Như vậy khi những phần tử vũ trang nổ súng trên đường thì anh ấy sẽ ngăn chặn những viên đạn cho mọi người..."

Câu chuyện Theo Mỗi ngày cho mình một hi vọng.

Mọi góp ý hay cộng tác viết bài vui lòng liên hệ theo địa chỉ:

lananhnguyenbc@gmail.com 
toasoan@phapluatplus.vn
lananh@phapluatplus.vn

Có thể bạn quan tâm

Gửi bình luận