"Vạn sự tuỳ duyên. Người đến rồi sẽ đi, khi mà duyên hết. Người thương rồi sẽ cũ, khi mà nhiệt huyết bị đánh rơi"
“Ngày hôm nay, tình yêu giữa anh và em được nhìn lại. Những thói quen hôm qua còn nồng nàn nay bỗng làm ta nghẹn ngào. Có phải mình đã ngộ nhận quá nhiều về nhau? Có phải phút giây ban đầu ấy, mình bước đến bên nhau chỉ vì cảm giác vội vã muốn tìm quên một nỗi đau, muốn lấp đầy một khoảng trống?
Hôm nay, chúng ta lỡ một nhịp, để rồi ôm ấp muôn nỗi hụt hẫng. Nhận ra người đang tay trong tay không phải mảnh ghép còn thiếu cuả mình.
Ngoảnh đầu nhìn lại. Khoảng trống sản sinh nhiều thêm, không cách nào vá víu.
Sẽ có lúc, mình chẳng còn nhận ra nhau nữa. Kí ức không lang thang những gót chân trên nẻo đường nối liền hiện tại với quá khứ. Sẽ có lúc, anh dửng dưng trước em. Không còn khóc. Không còn bồi hồi. Tim không đập nhanh. Và em, cũng sẽ vội vã lướt qua anh trên con đường quen. Mình lặng im trước nhau mặc kệ cho những vệt rêu xanh đang mời gọi những hoài niệm thức giấc.
Sẽ có lúc ta lặng im trong muôn cảm xúc. Ngăn đôi bàn chân không tiến lại phía nhau. Ta sợ những hoang mang cũ kĩ lại tái hiện. Không muốn trở về sống trong sự nghi ngờ, bởi lòng vẫn nhớ những dối lừa của ngày hôm nay.
|
Ảnh minh họa (Internet) |
Là bởi anh với em đã chẳng vì nhau. Chúng ta xích lại bằng những tử tế ban đầu, bằng những ngón tay tìm nhau và bằng những nụ hôn nồng nàn vội vã. Ở giữa môi hôn, niềm tin rơi xuống mặt đất. Để rồi hỏi lòng: mình là gì trong nhau.
Bất an giăng kín giấc mơ ngập nắng.
Anh phát hiện ánh mắt em có màu hoài nghi. Nhận ra dấu chân em trên lối về người lạ.
Anh nghe những chắp vá từ trong giấc mơ em. Nhận ra em còn thả trôi những thương nhớ đến một người khác nữa.
Bước qua nhau sẽ rất buồn. Nhưng đó là cách cuối cùng, một khi mà ta buộc phải lựa chọn để ứng xử với người ta thương. Giờ phút này, ở bên nhau chẳng còn vui nữa. Ngày hôm nay, mỗi phút chạm mặt chỉ làm cho bầu không khí trở nên ngột ngạt hơn. Anh biết em cũng chẳng vui gì nhưng không thể ủi an như trước. Bởi lẽ, anh không đoán định nổi hai chúng mình đang còn lại gì trong nhau. Yêu thương đánh rơi, ta vội vàng đón nhận. Yêu thương lạc lối, ta chẳng thấy điểm tựa cho những niềm tin. Đành lẳng lặng quay đi, dù biết rằng lạc nhau sẽ mất.
|
Ảnh minh họa (Internet) |
Yêu, đó là bản năng của con người. Một lời chúc trước khi đi ngủ. Một bàn tay kéo nhẹ chiếc áo. Một nụ cười toả nắng hay một mái tóc như mây. Tất cả đều có thể làm nơi để bắt đầu những cảm mến. Và tích tụ dần. Rồi mở lòng, dắt díu nhau ra khỏi thế giới lẻ loi. Tựa lưng vào nhau, quên những giông gió ập đến.
Nhưng bản năng hay đi liền với niềm tin tạm thời.
Thích nhau là để bước ra khỏi thế giới của nhau.
Vạn sự tuỳ duyên. Người đến rồi sẽ đi, khi mà duyên hết. Người thương rồi sẽ cũ, khi mà nhiệt huyết bị đánh rơi.
Mỗi lần như thế, anh lại phải tự sắp xếp lại cái thế giới vốn dĩ cũ kĩ của mình. Lại gom vào lòng nhiều day dứt. Cúi xuống nghẹn ngào bước, che những vạt nắng có nụ cười em. Tự nhủ:
- Không có người ấy, mình vẫn ổn mà.
Hai chúng ta rồi sẽ ổn thôi, có phải không em?”.
Đôi khi tình yêu có những nghịch lý mà không ai có thể giải thích được. Chúng ta rồi sẽ ổn với những mối tình dở dang. Đó là tình yêu của tuổi trẻ, của sự ngơ dại, sự đĩnh đạc tình trường… “Đến một ngày, chúng ta sẽ cùng ngồi lại nơi nào đó, khi mỗi người đã có những khoảng trời riêng, nhìn nhau bình thản, và nhận ra dù đã đi qua những khó khăn đến mấy, dù đã vấp bao nhiêu lần, dù chuyện gì xảy ra…Thì, chúng ta rồi sẽ ổn thôi.” – (Chúng ta rồi sẽ ôn thôi – Gào)